Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Không, tôi không cần biết. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Nhưng thế tại sao ta không sướng? Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Chuyển sang máy mát xa. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.