Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Hoàn toàn không ngái ngủ.
Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Sợ không trả được? Không phải.
Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Những hình ảnh đã nguội. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.