Vài tháng sau, tôi có mặt ở bữa tiệc theo lời mời. Đừng quên ghi âm giọng nói của chính mình. Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ.
Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này. Bộ não của chúng ta có năng suất rất tuyệt diệu nếu biết cách khai thác sử dụng nó. Khi tổng thống Coolidge thắc mắc về sự chờ đợi này, người nhân viên ấy nói rằng ông ta chỉ tò mò xem tổng thống có điều gì muốn nói về tấm ngân phiếu này hay không.
Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20. Sau năm phút dành cho bản tin thế giới, tôi bắt đầu chương trình lúc 11:05 với đôi lời giới thiệu về những phi công xuất sắc. Tôi còn nhớ ở lễ tang của John, tôi đã nói rằng: Tôi sẽ không bao giờ quên được buổi tối thứ sáu hôm ấy, lúc tôi ở bệnh viện bên John trong những giây phút cuối cùng.
• Họ luôn nhìn mọi việc với một quan điểm mới, một khía cạnh mới. Vậy, người ta thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một cành hoa violet… thì cũng chấp nhận được. Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa.
Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Có thể bạn không bao giờ muốn rơi vào tình trạng thất bại giống như hoàn cảnh của Tommy Lasorda. Thật ra Sinatra không hứng thú lắm với các phương tiện truyền thông đại chúng, và nhất là lại không thích được các phóng viên săn tin phỏng vấn này nọ.
Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm. Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel? Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng.
Thật không dễ dàng để viết một cách ngắn gọn và cô đọng. Tôi đánh giá Robert là một trong những vị khách vui nhất. Và như vậy, bạn đã biết cách để phá vỡ tảng băng trong lần đầu trò chuyện rồi chứ? Làm thế nào nhỉ? Rất đơn giản, hãy tạo nên một không khí thoải mái và thân thiện nhất.
Riêng đối với tôi thì thế là ổn, chỉ cần nói được đôi ba câu ngớ ngẩn đó thôi cũng giúp tôi bình tĩnh và tự tin trở lại. Sự chuẩn bị chu đáo này chắc chắn giúp bạn thành công. Ba đứa chúng tôi được mời lên văn phòng ngay sau đó.
Anh luôn quan tâm đến thời sự, luôn đi đầu trong những phong trào từ thiện. Chúng tôi đã từng bảo nhau rằng : Anh ấy diễn xuất hay quá! Giá mà chúng mình cũng giỏi như anh ấy. Nhất là đừng bao giờ để người khác nghĩ rằng bạn không muốn nói chuyện với họ.
Xưa kia, trong một xã hội hay tranh chất và với những con người thích sống đơn lẻ, câu này có vẻ được ưa chuộng. Nếu bạn là người nghiêm nghị thì hãy xem anh ấy có nghiêm nghị hay không. Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng.