Cậu em kia, là một người tốt. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.
Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Con người luôn biết sáng tạo. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Kể cả cái nhàm chán. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.