Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Chẳng cần gì nữa cả.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Tự dưng mẹ lại ra giá. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Chắc mẹ không đi được một mình.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Bây giờ đến tiết mục bể sục. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Cơ bản là không muốn lắm.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Khán giả sôi động phết. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.