Bà nói: "Tôi ăn cơm tháng tại một khách sạn gần nhà và họ cho một người hầu gái đem lại nhà tôi. Năm 1852, Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam say mê Nữ bá tước Mari Eugénie Ignace Augustine de Montiji, người đàn bà đẹp nhất thế giới và cưới nàng. Cô này lấy lòng tôi, có lẽ quá khen tôi một chút, nhưng tôi thích như vậy.
"Bryan thất ý lắm, khi ông hay tin rằng tôi được Tổng thống giao phó cho sứ mệnh mà ông ao ước". Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Mà ông thú với tôi rằng sở dĩ thành một nhà chuyên môn như vậy chỉ nhờ một người đàn bà khuyến khích.
Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". Khi chúng tôi cậy ông đi Nữu Ước, nhiệm vụ không phải dễ mà ông đã thành công được một cách đáng khen; hãng lấy làm vinh dự lắm. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.
Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn. Tôi đáp: "Thưa ông, ông trách rất đúng, tôi có lỗi và không có gì để tự bào chữa hết. Carnegie tức khắc trả lời: "Thì đặt là Công ty Pullman tất nhiên rồi".
Để khuyên tôi một lần nữa hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư" và cậy tôi làm đại lý bảo hiểm cho ông. Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự, khóc la, đe dọa. Hai tháng sau, lúc tôi dọn nhà, chị cho tôi hay sắp thành hôn với cháu đầu bếp chánh.
Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được. Lúc đó, Thomas Collier Platt thách ông bằng một giọng sang sảng giữa hội nghị: "Vị anh hùng ở núi San Juan mà nhút nhát như vậy sao?". Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết.
Xin bạn nhớ kỹ điều này: Roosevelt luôn luôn hỏi ý những người cộng tác và tôn trọng ý kiến của họ. kể lại: "Lúc đó, trong phòng im lặng như tờ, không khí lạnh ngắt như băng. Sau cùng ông mời tôi ở lại dùng bữa, đưa cho tôi một tấm chi phiếu và đặt tôi làm một bức vẽ khác nữa".
Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp. Và người đó kiếm ngay được cách giải quyết. Vì đông quá, không thể kiếm ăn trong tỉnh đó được, họ phải đi ngựa từ tỉnh lỵ này qua tỉnh lỵ khác, theo sau ông tòa David Davis để cãi trong những lúc ông này xử án khắp trong miền.
Khi bọn thợ làm ngày tới, thấy con số 7. Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra. Tại tỉnh Springfield, là nơi gia đình Lincoln ở, có 11 ông luật sư.
Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này: Đã ham muốn tất cả phải thành công và lời cầu nguyện nào chân thành cũng được chuẩn hứa.