Năm 1988, sau khi đóng bộ phim thứ 5 của mình, cô kết hôn và tạm thời giã từ sự nghiệp điện ảnh. Dù có thích hay không, mỗi người đều phải nếm trải sự đau khổ rắc rối và khó khăn. Krisana Kritmanorote sinh năm 1950 trong một gia đình gốc Hoa giàu có ở Thái Lan.
Gia đình ông không có đủ những thứ tối thiểu cho cuộc sống hàng ngày. Chúng ta sẽ làm gì nếu mình đã kiên trì ,đã đem hết khả năng sẵn có ra mà vẫn thất bại?Nói cách khác,nếu tất cả mọi sự đều thất bại thì sao?Dù rằng phần viết về cách làm thế nào để đương đầu với thất bại đề cập trong chương 14 đã đưa ra nhiều cách để vượt qua thất bại ,tôi cũng xin chia sẻ với bạn khía cạnh rất quan trọng này nếu điểu nói trên xảy ra với chúng ta. “Rất ít ai đi trên con đường dẫn đến thành công mà không bị một hay hai lỗ thủng”.
Nhưng tôi biết được một điều, đó là những gì mà quyển sách ấy đã đề cập đến. Cũng cần nhấn mạnh ở đây, việc dám liều lĩnh thất bại không hề cho ta cái quyên lứa đảo mọi người và sau đó tự cởi bỏ trách nhiệm về những hậu quả do chính hành động mình gây ra. Tôi đoán già đoán non rằng điều đó sẽ sảy ra sau tuổi 40.
Tôi bị bỏ mặc mà không biết phải làm gì. Nhiều năm trôi qua, càng ngày anh càng yếu hơn, bước chân của anh ít vững vàng hơn và đôi tay của anh không còn cử động với sự tự tin và nhanh nhẹm nữa, những cái vốn là đặc điểm của anh. Muốn chữa khỏi hoằn toàn, phải điều trị tận gốc.
Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con. Họ thảo luận không ngừng suốt ngày cho đến lúc Xanthippe quá chán ngấy và bắt đầu chửi rủa, đuổi họ ra khỏi nhà . Lúc ấy, người hướng dẫn kể với chúng tôi rằng, mỗi ngày đi làm ông đều đi qua một nơi mà nơi đó mọi người trí ngụ ở đó đều không gặp bất cứ một rắc rối gì.
Những kí ức lâu bền về các chiến thắng là điều đath được ở trong tim, không phải là ở nơi này hay nơi kia. Thời gian thực hiện công việc được ghi sau họ tên và vì thế, tuổi được xác định vào lúc cá nhân ấy đang ở đỉnh cao của mình. Ta không có cách nào khác ngoài việc học hỏi đẻ có thể tránh không gặp chúng nữa .
Khi nhìn nó cháy một cách bất lực, nhìn thiết bị quý tan thành tro bụi, ông gọi Charles, con trai ông đến và nói: “Đến đây nào Charles! Con sẽ chẳng bao giờ thấy dược cái gì giống như thế này lần nữa đâu!”. Với chúng tôi, câu trả lời đã quá rõ ! Tất cả chúng tôi đều giơ tay lên. Vài người hỏi tôi: “Có cách nào để thay đỏi kết quả không?” Chắc chắn là có.
Niềm vui của tôi đến tột đỉnh khi chúng tôi “tiếp quản” trường đaị học năm 1974. Thế nhưng đau đớn là một phần cần thiết của sự phát triển. Bất kể cái gì của bạn vẫn sẽ là của bạn.
Tôi đoán rằng sở dĩ sự thất bại không được nhắc đến nhiều là vì cả xã hội chúng ta đã được “lên chương trình” để tránh xa sự thất bại. Xin đừng đánh giá một người bằng số lần anh ta ngã xuống, hãy đánh giá anh ta bằng số lần anh ta leo lên. ta phải bán “thời gian” của mình để đổi lấy “tiền bạc”.
Nếu như ông cũng kiên trì như Bell thì ngày nay tên ông cũng được ghi vào sử sách. Riêng tôi từng bị ốm liệt giường vì bệnh “vàng da”. Sự việc đầu tiên cho tôi thử thách và sự việc thứ 2 cho tôi thời gian để làm nghiên cứu bệnh ung thư lẽ ra tôi không bao giờ có được nếu toi vến giữ chức chủ nhiệm khoa.