Tom mạnh hơn cha của mình nhưng đó là một sự tiếp nối, cũng rất tròn trịa. ty đo lường Dayton, công ty đo lường Detroit và công ty đo lường Moneyweight và nhiều hãng cân điện tử nhỏ khác. Xem Tom đã phản ứng ra sao khi còn thanh niên, đây là mô tả của Time trong loạt bài 100 người ảnh hưởng nhất trong thế kỷ XX (7.
Nhưng Nichol biết chắc rằng, không ai có thể nói qua quýt với ông chủ của mình trong các cuộc họp. Cha nghĩ, sợ hãi là động cơ vĩ đại cho thành công. Nhưng niềm đam mê không phải lúc nào cũng bền bỉ, nhất là khi bầu không khí chung không tốt.
Và tiền lãi đó là quỹ phúc lợi cho những quân nhân bị thương hay tử nạn và thiệt hại mà gia đình của họ phải gánh chịu từ cuộc chiến bên kia đại dương. Và do đó, ông vĩ đại. Nghi ngại này có lý của nó bởi lẽ thức ăn thì dứt khoát không phải là máy chủ.
Đó là Vanjoki, cấp phó của chủ tịch (kiêm CEO) Jorma Ollila, đã nói: Ở Nokia không có chuyện nhân viên sợ sếp. Đến chiều, tại phố Wall, 16 triệu cổ phiếu đã được sang tay. Khi ông khánh thành phòng thí nghiệm với chi phí lên đến một triệu đôla ngay trong thời kỳ nước này gửi hàng triệu thanh niên tham chiến Thế chiến thứ hai, khiến nền kinh tế biến động, Watson đã làm cho nơi này là thiên đường của các nhà khoa học.
Và chính ông làm nên một IBM còn khổng lồ hơn cả cha mình, xét về quy mô. Khi Watson nghe tin vợ mang thai Tom cũng là lúc ông đọc tin trên báo về bản án đen tối nhất trong cuộc đời. Cả hai đã sử dụng công cụ nghiên cứu khác nhau theo hoàn cảnh khác nhau của mình nhưng họ đều đang thực hiện phương pháp của Watson:
General Electric có một liên doanh tại Đức. Vào mùa đông năm 1914, Watson gõ cửa văn phòng của nhà tư bản danh tiếng Flint, để tìm một công việc. Herry Ford của hãng Ford, James Mooney một giám đốc của General Motors cũng nhận được những quà tặng như vậy từ Đức Quốc xã.
Watson bắt đầu nói về đẩy mạnh bán hàng: Đầu năm 1963, IBM đã dẫn đầu về doanh thu vựơt qua cả Sperry Rand nhà sản xuất của Univac. Wright Brother sống cùng thời với Watson, cùng quê hương Dayton, bang Ohio với Tom.
Ông đi từ chỗ cho nhân viên của mình thấy họ là quan trọng và giúp họ nhận ra vị trí quan trọng của khách hàng. Tóm lại, điều quan trọng nhất là ông ta phải đem lại cho IBM năng lực đổi mới mà nó vốn có từ đầu thế kỷ XX. Đến lượt ông thì bị huýt sáo.
Ông đã đột ngột chuyển sang dạng câu mệnh đề, không bắt đầu bằng chủ ngữ như nãy giờ ông nói. Watson từng được ví như là ngài đại sứ không chính thức - Homestead là nơi đón khách nước ngoài của chính phủ. Những bộ trang phục lịch sự chính là một ví dụ trực quan nhất cho văn hóa khác biệt của IBM, vào thời kỳ của Watson.
một tên gọi khác của IBM nhưng khách hàng doanh nghiệp thì không được gì. Nhưng nó không hề đúng chút nào. Watson thấy buồn cười khi anh bạn ngồi vào tay lái nhưng không ra trước xe để quay bánh trớn.